Kết quả tìm kiếm cho "Cô gái Mường"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 185
Đến vịnh Pá Khôm (xã Pha Mu, huyện Than Uyên, tỉnh Lai Châu), du khách có cơ hội thưởng thức rất nhiều món ăn đậm đà bản sắc dân tộc Thái, Mông do người dân địa phương chế biến.
Các loại rau nấu canh quen thuộc như rau muống, ngót, cải cúc… là dược liệu cho nhiều bài thuốc Đông y.
Phụ nữ Việt Nam đang ngày càng khẳng định vai trò của mình trong xây dựng và phát triển đất nước. Giỏi việc nước, đảm việc nhà, phụ nữ Việt Nam là người giữ lửa trong gia đình, đồng thời có những đóng góp tích cực trên các lĩnh vực, góp phần vào sự nghiệp xây dựng đất nước, xứng đáng với danh hiệu 8 chữ vàng: Trung hậu - Đảm đang - Tài năng - Anh hùng được Đảng và Nhà nước trao tặng.
Mùa nước nổi ở An Giang không chỉ mang lại phù sa cho những cánh đồng ngập nước, mà còn đem đến cho người dân nhiều sản vật thiên nhiên vô cùng phong phú. Qua đôi bàn tay khéo léo của người nấu, sự tinh tế trong cách chế biến, sự kết hợp của các nguyên liệu với nhau, tuy dân dã, mộc mạc, nhưng vẫn không kém phần độc đáo, hấp dẫn, mang đậm nét đặc trưng và hương vị đậm đà khó quên.
Những năm qua, các cấp chính quyền và lực lượng công an thường xuyên tuyên truyền, vận động Nhân dân chấp hành nghiêm các quy định của pháp luật, nghiêm cấm hành vi giăng điện để bẫy chuột, bảo vệ mùa màng. Tuy nhiên, vẫn còn một bộ phận người dân không nhận thức được sự nguy hiểm của việc dùng điện bẫy chuột. Mới đây nhất, ngày 6/5, Nguyễn Văn Nhã (sinh năm 1979, ngụ xã Núi Tô, huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang) giăng dây điện đánh, bẫy chuột tại thửa ruộng của Nhã thuê, làm chết 1 người.
Ngay từ những ngày đầu tháng 7 Âm lịch, đồng bào dân tộc Lào Cai đã chuẩn bị các nghi thức để đón rằm.
Trái tim lớn của ông vừa ngừng đập sau 80 tuổi đời, 57 năm tuổi Đảng, trong đó trọn 30 năm trong cơ quan Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam với hơn 13 năm là Tổng Bí thư.
Vùng đất xứ Thanh không chỉ có những bãi biển đẹp ngút ngàn mà còn có những di tích lịch sử đậm dấu ấn thời gian cùng rất nhiều món ngon đáng nhớ.
Tự nhiên lão hiền bất ngờ. Cái sự hiền của lão khiến người ta tò mò, đồn đoán nọ kia. Rồi chuyện đó đến tai hắn.
Không hiểu sao trong tất cả các loại phương tiện đi lại, tôi vẫn yêu tiếng xình xịch đường ray và những hồi còi tàu lửa như thúc giục, như vỗ về. Không biết đã bao nhiêu chuyến đi rồi, vậy mà mỗi khi nghe “kình kịch... kình kịch... tu u... tu u...” là tôi lại muốn xách giỏ lên đường. Có thể lên tàu chỉ để hưởng thụ không gian xê xích, để nhìn ngắm thỏa thích nước non cây cỏ dọc đường, chứ điểm đến đôi khi chưa mường tượng trong đầu...
Những ngày này, tiết trời như chảo lửa. Nắng cứ chang chang trải xuống mặt đường, hắt lên sáng loáng mặt ao, hầm hập phả xuống một dải đồng làng. Tôi đã che chắn thật kĩ trước khi lao xe ra đường nhưng cảm giác rát bỏng dưới chân, chói gắt trước mặt khiến tôi ngột ngạt, tưởng như không thở nổi. Ấy vậy mà dưới cái nắng oi ả ấy, những người nông dân quê tôi vẫn nhẫn nại, kiên trì trầm mình dưới nắng, lao động hăng say. Bóng lưng cặm cụi gieo từng luống mạ như đang chống đỡ cả giông bão đời con.
Mưa đầu mùa nhẹ nhàng như cô thôn nữ vừa mới lớn, hương thơm đồng nội thật tinh khôi, những hạt sương long lanh như pha lê treo trên đầu ngọn cỏ, sóng lúa xanh mượt nhấp nhô theo làn gió, xa xa... những rặng tre già cong gọng vó bên dãy nhà tranh, có lọn khói bếp với vũ điệu êm đềm trên mái lá. Ôi quê hương tôi, mộc mạc yên bình như cuộc sống của những con người nơi đây.